“Đôi bờ sông trăng “
một con ngươi, một công việc
Đọc xong tập thơ “Đôi bờ sông trăng” của tác giả Đỗ Văn Luyến, do Hội Nhà văn Việt nam xuát bản tháng 10 năm 2009. Tôi nhìn đồng hồ, giật mình! Đã 3 giờ sáng. Thú thực, tôi cũng từng đọc nhiều tập thơ, xong! thêng th× cũng chỉ đọc được một phần ba hoặc một nửa là che miệng, ngáp dài rôi đánh dấu trang, khi nào có dịp đọc tiếp. Có lẽ những trang nửa phần cuối tập thơ này đã cuốn hút tôi thực sự. Càng đọc càng say.
“Đôi bờ sông trăng” tròn trịa 100 bài. Với một thể loại lục bát truyền thồng, tác giả viết khá nhuần nhuyễn, có nghề và bài nào cũng đủ ý, vừa lời. Không thể đánh giá hoặc bình từng bài; tôi chỉ mạnh dạn đưa ra cảm nhận, đồng cảm cùng những trang viết của tác giả mà thôi.
Là một Sĩ quan Công an thị xã Uông Bí, anh vừa là hội viên Hôi VHNT Quảng ninh. Cả cuộc đời gắn bó với một công việc khô cứng, luôn phải đấu trí với mặt trái của xã hội. Vậy mà Đỗ Văn Luyến vẫn say mê g ửi tâm hồn vào những áng thơ đầy ắp nỗi niềm, đầy ắp tâm sự, rất đa đoan, rất đa tình và cũng rất nhân văn:
“ Mặc cho tóc bạc trên đầu
Chỉ cần kỷ niệm nguyên mầu sắc xuân” ( Tâm sự cùng bạn bè)
Có tới già nửa bài trong tập thơ tác giả giành cho tình yêu đôi lứa. Không bay bổng, sa đà, không kiêu xa hoa lá cành:“Yêu để sống, sống để yêu
Một đời tâm niệm một điều ấy thôi
Mai sau đất lạnh phủ người
Tình yêu ấm mãi trong lời cỏ xanh” (Yêu)
Bằng cách viết hồn nhiên, có chút tài hoa về cách dùng chữ và hình ảnh, tác giả đã tải được những điều cần nói, cần gửi trao, thật tình tứ và lãng mạn:
“ Gió khuya kết sợi sầu vương
Mắt anh với ngọn đèn đường nhìn nhau” (Người dưng)
Hay: ” Em sang ngang tự bao giờ
Để dòng nước với con đò mồ côi” (Thẫn thờ)
hoặc như: “Thơ tình anh viết chiều nay
Thương cho cây bút trong tay cũng buồn” (Thơ tình)
Và anh kết luận: “Tinh yêu là thứ bùa mê
Mình đem yểm lối đi về đời nhau” (Buồn đêm thu)
Nhưng, điều tôi tâm đắc nhất lại là những bài thơ anh viết về con người, những trăn trở giữa đời thường. Những áng thơ dường như rút ra từ gan ruột:
“Rưng rưng đứng giữa cội nguồn
dấu chân ấm những lối mòn ngày xưa” (Quê ngoại)
Những câu thơ trăn trở đến nao lòng:
“Ngắm nhìn khuôn mặt hồn nhiên
cầu mong cháu được bình yên kiếp người”
(Tặng cháu nội Đỗ Hồng Minh Ngọc)
Những giọt lệ lăn trên gò má người chiến sỹ công an khi anh suy nghĩ về một kiếp người, về thế sự vần xoay thật đáng quý, đáng trân trọng:
” Thời gian cứ lạnh lùng qua
Chát chua nhân thế, xót xa phận mình...
...Sắp đi hết nẻo đường buồn
sợ nơi cát bụi vẫn còn khổ đau” (Vị đời)
. Những suy tư, chiêm nhiệm về cuộc sống có lúc đên mềm lòng:
“Dấu chân in bốn phương trời
Buồn vui giăng kín một thời gió sương” (Đôi bờ sông trăng)
Phải chăng, đây là những lời nhắn nhủ mỗi người, đừng lỡ quên đi một kiếp người đầy phong ba nhưng cũng vô cùng ý nghĩa, cùng nhau hướng về cõi Phật hiền từ và độ lương:
“Cuối chiều gió lạnh bờ vai
Mây choàng đỉnh núi, sương phai dặm ngàn
Khóc cười hai nửa trần gian
Cùng chung một cõi niết bàn xa xăm: (Yên Tử vào xuân)
Cả tập thơ tác giả không viết bài nào về ngành nghề của mình. Xong! Với tựa đề “Đôi bờ sông trăng” Đỗ Văn Luyến đã mang cả tấm lòng cëi mở, gửi gắm cho cõi đời này; như dòng sông bến đục, bến trong, bên lở, bên bồi vẫn luôn được ánh trăng diu hiền soi sáng và bao dung. Có những bài thơ, câu thơ khiến người đọc phải suy ngẫm:
“ Nước nguồn thành biển, thành sông
Mãi là mạch ngọt tràn trong cõi người” (Về Nguồn)
Thật vậy: Cây có gốc, nước có nguồn, người có quê hương, mà “Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”
Tóm lại: Với một trăm bài thơ, tôi đọc được trong anh một tình người bao la, một công việc thầm lặng, như mùa đông băng giá,lặng lẽ âm thầm ấp ủ một trời hoa.
Với ngành nghể ấy, với con người ấy, và với những vần thơ ấy, chẳng thể chê vào đâu được. Có chăng! Đây cúng là hạn chế chung của những người cầm bút không chuyên. Tình cảm dạt dào như con nước lớn của một dòng sông, ào ạt và mạnh mẽ, mang theo tất cả những gí cuốn được từ thượng nguồn, đến lòng khe bờ suối, chẳng cần đắn đo hay để lại gì cả, đôi khi qua thác qua ghềnh, tạo ra những vùng quẩn hoặc xoáy, để lại một vài lỗ hổng trong chốc lát, âu cũng là lẽ thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét