Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Tiểu phẩm: HAI TRÁI TIM VÀNG


                                        Tiểu phẩm:  HAI TRÁI TIM VÀNG

               Nhân vật:
1 - Ông Hải ------- chồng
2 - Bà hải  ----------vợ ông Hải
3 - Bà Tùng --------Hàng xóm
4 - Nhung   -------- con gái ông bà Hải.
    

             Mở màn

(Tại nhà ông hải. Ông Hải đi công tác về.)
          - Ông Hải: Mẹ con cái Nhung đâu cả rồi ...
- Nhung: A! bố về mẹ ơi! Thế quà của con đâu bố?
- Ông Hải: Ơ! Cái con này, cứ như là trẻ con không bằng...
- Nhung: Thế con không là trẻ con thì là người lớn với ai hả bố. Đâu quà của con đâ...u , nếu không có là con bắt đền bố đấy.
- Ông Hải: ừ thì từ từ, để bố tìm đã. à đây rồi! Còn bắt đền bố nữa không nào.
- Nhung: ( Cầm bộ đồ ướm thử) A! hoan hô bố! Để con thử bố nhé. Mẹ ơi! Mẹ ra bố có quà đây này.( vừa hát vừa chạy vào, bà Hải bưng khay nước ra).
- Bà Hải: Ông đi gì mà biệt tăm hàng tháng không báo tin về cho mẹ con tôi yên tâm.
- Ông Hải: Thì bà tính! Công việc bù đầu. Xong việc là tôi về ngay. Bà còn ca cẩm cái gì? Đây phần bà cái khăn, bà xem có được không?
- Bà Hải: (Giơ lên ngắm nghía) Ông chỉ được cái phung phí thôi. Còn để tiền cho con ăn học chứ.
- Ông Hải: à! Cái Nhung thi tốt nghiệp có đạt không?
- Bà Hải: Gớm! Đợi ông hỏi thì con nó thi xong đại học rồi.
- Ông Hải: Hả! bà bảo sao? Bà có nói đùa không đấy? Con Nhung thì đại học đại hiếc mà làm gì.
- Bà Hải: Thế ông định để cho nó làm bà cô nhà này à?
- Ông Hải: Cho nó đi học lớp công nhân kỹ thuật  một hai năm, xin vào cơ quan tôi, rồi lấy chồng là xong nhiệm vụ. Còn phải ưu tiên cho thằng Bình. Sau khi nó tốt nghiệp đại học, còn phải bao nhiêu thứ phải lo. Bà chỉ được cái nông nổi thôi.
- Bà Hải: ông nói thế mà được à! Con nào chẳng là con! Tôi đã thất học thì phải để cho con nó học chứ.
- Ông Hải: Con gái đến tuổi thì phải gả chồng, lo công việc nhà chồng. Rồi còn sinh con đẻ cái thời gian đâu mà phấn đấu, học hành làm gì cho phí sức. à! Thằng Hùng con bác Tài độ này có hay đến chơi không?
- Bà Hải: ối giời! Ông nhắc làm gì thêm lộn ruột. Cậu ấm gì gì thì tôi không biết. Cái ngữ ấy thì chỉ ăn tàn phá hoại thôi. Nghe đâu đợt vừa rồi thi đại học không đỗ, bố phải chạy hết cửa nọ cửa kia. Mất hàng núi tiền mới xin được vào cái trường gì ấy, thật ngượng.
- Ông Hải: Cái bà này! quá là lạc hậu. Bây giờ con đi học bố đi thi là mốt, là thời thượng. Chỉ cần có cái bằng, là ông ấy lo chỗ đứng cho cậu ấy được ngay, bà hiểu chưa? Cái Nhung mà vào được nhà ấy, khác gì chuột xa trĩnh gạo đâu.
- Bà Hải: Thế nó làm được gì ở cái nhà ấy? Con hầu chắc!
- Ông Hải: Bà thì ... Thế tôi hỏi bà: bấy lâu nay tôi với bà một sương hai nắng phấn đấu là vì cái gì hả? có phải vì bát cơm, manh áo, là vì tiền không hả? Khi người ta đã giầu thì là hạnh phúc thế thôi.
- Bà Hải: Thế gia đình nhà mình không hạnh phúc à! Ông chỉ được cái lý sự vớ vẩn thôi. Ngày xưa tôi lấy ông thì giầu chắc?
- Ông Hải: Ngày xưa khác, bây giờ khác. Bây giờ người ta lấy tiền làm thước đo tình cảm, lấy giầu sang làm mực chuẩn nhân cách con người. Có con lấy chồng nhà giầu khác gì gửi con mình vào nơi tin cậy. Này! khối người mơ không được đâu bà hiểu chưa. Hơn nữa nếu con Nhung đi học đại học, bốn năm năm về, hai bốn, hai lăm tuổi liệu còn có giá không?
- Bà Hải: Giá hay không thì tôi không biết. Tôi là mẹ, tôi phải hiểu được con mình. Không gì khổ bằng phải sông dựa vào người khác. Nói đâu xa, hàng xóm nhà ta kia kìa. Vợ ít học, không công ăn việc làm, luôn bị chông coi thường.
- Ông Hải: Cái bà này! mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Thế từ trước đến nay, bà thấy tôi coi thường bà bao giờ?... Xã hội phân công, đàn ông đứng mũi chịu sào, lo toan việc lớn. Còn phụ nữ  là chăm lo công việc nội trợ gia đình. Bà chỉ cần dạy con bà nấu ăn thật ngon, lo toan công việc nội trợ tốt, mai kia về nhà chồng đỡ bỡ ngỡ là được rồi.
- Bà Hải: Bây giờ nam nữ bình đẳng, mà ông còn giáo lý cổ hủ. Ông định để con ông khổ suốt đời à?
- Ông Hải: ( Đập bàn) Bà bảo ai cổ hủ? Tôi nói bà không nghe, thì tôi quyết định: - Con cái Nhung không đại học đại hiếc gì sất! Tất cả ưu tiên cho thằng bình, thế thôi!
- Bà Hải: Tôi không đồng ý!
- Ông Hải: Thôi thôi! Bà dẹp chuyện này đi! Tôi nói là mệnh lệnh, bà hiểu chưa!
- Nhung( Chạy ra) Thôi... thôi ! bố mẹ đừng tranh luận nữa, hàng xom người ta cười cho bây giờ.( Bà Hải khóc thút thít, cầm chiếc cặp của chồng đi vào, Nhung nhìn theo , rồi quay lại bố. Suy nghĩ một lát).
- Nhung: Bố ơi!
- Ông Hải: ( Vẻ bực tức) Cái gì?
- Nhung: Bố xem con mặc có đẹp không ạ?
- Ông Hải: (Nhăn mặt) Đ...ẹ...p!
- NHung: Thế liệu có nhiều cây si trồng ở ngõ nhà mình không bố?
- Ông Hải: Cây si nào...? không khéo thì ế đấy con ạ!... ( suy nghĩ một lát) Này con thấy thằng Hùng thế nào?
- Nhung: Anh Hùng hả bố?
- Ông Hải: ừ!
- Nhung: Đẹp trai, con nhà giầu.
- Ông Hải: Thế con có ưng nó không?
- Nhung: Để con xem nào! nếu mà để ngắm thì tuyệt! Nhưng mà con nghe anh ấy nói mãi mà chỉ có hai con voi, ba con mới đủ một bát nước xáo phải không bố?
- Ông Hải: Đúng là đồ con nít! Phải thực tế con ạ. Viển vông là khổ đấy!
- Nhung : Thế bố mẹ ngày xưa yêu nhau thế nào hả bố?
- Ông Hải: Ngày xưa lạc hậu kể làm gì.
- Nhung: ứ ừ! Con cứ thích nghe, bố kể đi b...ố!
- Ông Hải: Ôi giời! Lèo phèo, một túp lều tranh, hai trái tim vàng, thế thôi.
- Nhung: Thế trái tim các cụ bây giờ còn vàng không hả bố?
- Ông Hải: Cha bố cô! Không vàng thì đen chắc! Cái chính là mẹ mày thỉnh thoảng cứ thiếu thực tế, làm bố tức thôi.
- Nhung: Thực tế như bố mua cho con bộ quần áo này chứ gì? Bố nói chỉ có đúng thôi. Con cám ơn bố!
- Ông Hải: Thôi thôi! Cô không phải nịnh thối tôi. Đi vào lo cho bố nước tắm đi, không bó thành cá mắm rồi đây này.
- Nhung: Xin tuân lệnh! Vì con biết người bố đang ngứa ngáy mà.
- Ông Hải: Chỉ được cái dẻo mỏ, thôi đi đi.( Nhung chạy vào. Còn lại một mình Ông Hải ngồi thừ ra ). Đàn bà, con gái bây giờ khác thật?( Bà Tùng gọi với - Bà Hải có nhà không đấy- vào).
- Bà Tùng: Ơ kìa! Ông Hải mới về .
- Ông Hải: Bác Tùng! Mời bác vào chơi. Bác uống nước ạ, bác vẫn khoẻ chứ?  ở nhà có gì vui không bác?
- Bà Tùng: Vui gì mà vui hả ông! Cái thằng Quang nhà này, cho ăn học đầy đủ, mà ba năm thi trượt cả ba. Thế có buồn không ông!
- Ông Hải: Thôi bác ạ! Em tính thế này, bây giờ mình già rồi! Suy nghĩ nhiều làm gì, thêm tổn sức khoẻ. ở đời, học tài thi phận là chuyện thường. Hơn nữa, mình không có tiền chạy điểm trước khó chắc ăn lắm bác ạ.
- Bà Tùng: Ôi giời ơi! Dốt thì có !  Con cái Nhung nhà ông có chạy điểm chạy điếc gì đâu mà đỗ ba trường liền...
- Ông Hải: Ơ! hà...hà..Bác cứ nói đùa!
Bà Tùng: Thế ông không biết gì à? ( Gọi với vào trong) Cái Nhung đâu!
- Nhung: (Chạy ra) Cháu chào bác ạ!
- Bà Tùng: Cái con này ! Thi đỗ những ba trường đại học mà không nói để bố mừng...
- Ông Hải: à...à ! có...có! Lúc náy tôi thấy mẹ con nó dí dủm với nhau, tôi cứ tưởng có chuyện gì cơ...( thở dài) Nhưng mà con gái, đến tuổi thì đi lấy chồng, học hành mà làm gì !...!...!
- Bà Tùng: Thế đấy! Chắc ông định nhắm thằng Hùng con ông tài cho cái nhung chứ gì?
- Ông Hải: Cũng định thế, nhưng đã  đâu vào mới đâu đâu ạ!
- Bà Tùng: Thế là may đấy! Vừa hôm qua cậu ta đi khám sức khoẻ làm hồ sơ nhập trường. Người ta thử máu thì nhiễm HIV rồi.
- Ông Hải: Chết! Lại thế nữa! Tôi thấy cậu ta cũng hiền lành tử tế lắm cơ mà?. làm sao mà nhiễm được.
- Bà Tùng: Ờ! thì do dùng chung si lanh tiêm trích ma tuý chứ sao nữa.
- Ông Hải: Đúng là lòng người thật khó lường...
- Bà Tùng: Cái ông này! Ai lại mang giao găm súng lục đi hỏi vợ bao giờ đâu.
- Ông Hải: Cám ơn bác đã dạy đúng.
- Bà Tùng: Chứ lại không à! Tôi nói thế này khí không phải, ông bỏ qua cho. Thời đại này nam nữ bình đẳng. Nhiều chị em học cao, hiểu rộng có bằng kỹ sư, tiến sỹ hẳn hoi. Nhiều chị có năng lực còn được cất nhắc làm cán bộ nữa. Đấy...! như con Nhung nhà này, vừa xinh đẹp, lại thông minh, học giỏi. Biết đâu mai kia lại trở thành bà giám đốc cũng nên. ( Tiếng vọng" - Mẹ ơi! Về có khách")- ừ mẹ về ngay đây. Đấy! Ông thấy con nhà tôi đấy, đi một bước là réo. Thôi ông mới về còn mệt, chiều tôi lại sang chơi lâu. Bác về Nhung nhá, rõ là sướng nhá! (Đi ra, còn lại hai bố con ông Hải. Ông Hải vò đầu bứt tai HHH)
- Ông Hải: Con ơi là con! Thế này là con làm bố khó sử rồi...
- Nhung: Kìa bố! Con xin lỗi bố.
- Ông Hải: Lỗi ... lỗi cái gì... Không cho con đi học thì thiên hạ họ cười vào mặt bố. Mà cho con đi học thì hỏng hết kế hoạch của bố rồi còn gì...
- Bà Hải: ( Từ trong đi ra ) Có kế hoạch nào bằng kế hoạch cho con đi học đâu hả ông!
- Ông Hải: Bà thì biết cái gì! Tôi đang cần thời gian để phấn đấu, bà hiểu chưa!
- Bà Hải:( Tức tối) Tôi biết ngay mà! Ông định đưa con Nhung ra làm vật thế chấp cho con đường công danh của ông chứ gì, trơi ơi là trời!...
- Ông Hải: Không phải thế! M...à...
- Bà Hải: (Gào lên) Mà mà cái gì! Tôi mà biết bụng dạ ông thế này thì... chồng ơi là chồng! Nhung ơi! Mẹ con mình ra đi từ lâu rồi( khóc bù lu lên)
- Ông Hải: Rõ khổ! Thế phấn đấu là sai à? Bà chỉ được cái...
- Bà Hải: Được cái gì! Nhung ơi, có nhịn đói, mẹ cũng không thể để cho con thất học đâu. Thôi ! Ông cứ lo con đường công danh của ông đi.
-  Nhung: Thôi! Mẹ! Con xin mẹ.
- Ông Hải: Thôi... thôi... Tôi xin bà! Tôi nói phấn đấu là để làm thêm, có tiền thì mới lo được mọi thứ, bà hiểu chưa. Đúng là đàn bà, chỉ giỏi suy diễn thôi . Kìa! có im đi, không thiên hạ họ tưởng cãi nhau, họ cười cho, lại mất điểm thi đua, không được gia đình văn hoá...( không khí lắng xuống, bà Hải lấy khăn lau nước mắt, từ từ ngồi xuống ghế)
- Bà Hải: (Hạ giọng) Chuyện có thế thôi ... mà ông cứ lúng búng trong cổ... Ông đúng là...
- Ông Hải: Thì bà tính, với đồng lương nhân viên quèn của tôi, công với thu nhập ít ỏi của bà. Cùng một lúc hai đưá đi học đại học. Một tháng triệu rưỡi, hai triệu phải chi.. Hơn nữa, bà cũng thấy đấy . Nhà cửa xuống cấp hết cả rôi. Làm thằng đàn ông như tôi, không lo thì ai lo vào đây. Mình có phải buôn tàu, bán bè  hay có lộc thánh lộc chùa gì đâu mà phung phí hả bà!...
- Bà Hải: Chuyện đó thì ông cũng đừng lo nghĩ nhiều. Thời gian qua, tôi đã giấu ông tiết kiệm được một ít. Đủ cho con học thời gian đầu, rồi mình cố thêm. Còn chuyện nhà cửa thì trước kia tôi với ông ở mãi nhà tranh vách đất có sao đâu...
- Ông Hải: Bà lại định nói, chỉ cần có hai trái tim vàng thôi chứ gì?...
- Bà Hải: Không! Chỉ cần các con chúng nó học tập nên người là mình mừng, chứ vàng với vọt cái gì.
- Ông Hải: Thôi bà đã nói thế thì tôi thua bà ...
- Nhung: Con cám ơn bố mẹ. Con hứa sẽ cố gắng học thật tốt. Nếu có điều kiện, con sẽ đi làm thêm để bố mẹ đỡ khổ.
- Ông Hải: Cám ơn con đã hiểu được những trăn trở của bố mẹ. Khốc liệt lắm con ạ. Thôi! Nào cả nhà đừng buồn nữa . Đâu giấy đỗ đại học của con đâu? Đưa bố xem nào!( Nhung chạy vào lấy ra đưa cho Ông Hải).
- Nhung: Đây bố ạ!
- Ông Hải: à! Xem nào. Ba trường...này! Thế con định vào trường nào?
- Nhung: Con định vào trường kiến trúc. Sau này ra trương sẽ thiết kế cho bố mẹ một ngôi nhà thật đẹp mà trong đó có hai trái tim vàng.( Cả nhà cười vang)
- Ông Hải: (hít hít mũi) Bà nấu gì trong bếp mà thơm thế?
- Bà Hải: Thôi chết! Con vào xếp cơm  ăn đi con.
- Ông Hải: ừ! Tôi cũng thấy meo cả bụng rồi đây này.( Nhung chạy vào, còn lại hai ông bà, nhạc tình yêu nổi lên nhè nhẹ, ông Hải nói tiếp) - Này bà này!
- Bà Hải: Gì hả ông?
- Ông Hải: Tôi thấy bà vẫn kín đáo như ngày xưa ấy!
- Bà Hải: Ông bảo như ngày nào?
- Ông Hải: ừ thì như cái ngày... tôi với bà mới yêu nhau ấy.
- Bà Hải: Ông thì chỉ được cái...!
- Ông Hải: Mà có lẽ thế này đi! Từ giờ tôi với bà phải ngủ chung giường, có thế tôi mới hiểu hết được bà.
- Bà Hải: Cái ông này! già rồi mà còn lắm chuyện.
- Ông Hải: Không lắm chuyện đâu. Mà từ nay ta cũng thay đổi cách xưng hô đi, chứ cứ ông ông bà bà lạc hậu lắm.
- Bà Hải: Ông bảo xưng hô thế nào? anh anh em em chắc? thôi đi ông ạ! Ngượng chết đi được.
- Ông Hải: Bà để tôi thử xem nhá( Định nói thị thấy Nhung bưng mâm ra, ngượng ngùng cười toáng lên)
- Nhung: A! Hoan hô! Con thấy bây giờ nhiều ông bà già vẫn anh em tình cảm lắm. con hoàn toàn ủng hộ sáng kiến của bố. Nào con mời bố mẹ xơi cơm. A! khoan đã (chạy vào lấy chai rượu ra rót đầy hai chén)- con mời bố, con mời mẹ! Con xin chúc cho gia đình ta mãi mãi hạnh phúc.
- Ông Hải: Thế bà chúc con gì nào?
- Bà Hải: Mẹ chúc con vui khoẻ, học giỏi.
- Ông Hải: Thế bà không chúc tôi à?
- Bà Hải: Tôi chúc ông...
- Ông Hải: Không được! Mà phải e...m chúc A...n...h ( Nhung vỗ tay hoan hô, cả nhà cùng cười vang, nhạc vui nổi lên)

                                       Hạ màn