Nhường
(Thân tặng nhân viên quán xoa bóp người khiếm thị
Thị xã Uông Bí - Quảng ninh)
Bố làm nghề xoa bóp
Con cũng có lương rồi
Bữa tất niên đạm bạc
Hai bố con thật vui
Ngày con còn nhỏ dại
Mẹ dứt áo ra đi
Bố lần, sờ, vấp, ngã
Biết nuôi con bằng gì...?
-“ Nhờ con còn đôi mắt
Dắt bố khắp nẻo đường”
-“Những đồng tiền vụn lẻ
Đã đưa con đến trường”
Bô chấp nhận sự thật
Con quên cả tuổi thơ
Công con rồi công bố
Nhường nhau đến bây giờ
Ngày 02/12/2009
Đêm ngắn...!
“Thức lâu mới biết đêm dài”
Câu châm ngôn đã lỗi thời cũng nên...?
Ngồi cân đo với bóng đêm
Nghĩa tình bằng mấy có tìm được đâu!
Đồng tiền giữa chốn lao xao
Mặt nào cũng phải, chiều nào cũng hay
Mang tình đặt giữa trả - vay
Mỏng manh như hạt cỏ may vướng quần.
Mang lòng đặt giữa tình thân
Tình cha càng đậm, nghĩa con càng mờ
Trái tim đặt giữa câu thơ
Càng sâu sắc lắm, ngẩn ngơ càng nhiều
Giọt sường lạnh buốt đỉnh đầu
Bất ngờ chiếc lá gieo sầu vào đêm
sao mai chênh chếch bên thềm
Giật mình... lanh lảnh tiếng chim hót rồi
Một đêm chỉ bấy nhiêu thôi
Chẳng hơn một tiếng thở dài là bao.../.
Tr¨ng!
VÇng tr¨ng hÐ nöa nô cưêi
Nöa kia vẫn khuÊt bëi mưêi tÇng m©y
Ưíc g× ta víi ®ưîc tay
VÐn m©y để ng¾m mª say tr¨ng trßn...!
NÓI VỚI CON
Nào ai biết cha đứt từng khúc ruột
Phải dắt con ra khỏi nhà minh
Nào ai biết tóc cha giờ nhanh bạc
cha con lạc nhau ngay giữa đời thường.
Đêm rùng mình nghe đồng hồ điểm nhịp
Một tích tắc thôi – mất thêm một phần đời
Đôi chân già nua bước đồi, bước vực
Không thể dìu con được nữa con ơi...!
Giữa sa mạc mịt mù cận kề cái chết
Người vẫn mơ tìm thấy một dòng sông
Đi, ngã, bò, lê rồi kiệt sức
Giữa biển cả mênh mông sóng xô thuyền lật
Không ai cứu mình bằng chính mình đâu
Phải hy vọng, phải bới và gào thét
Cứu được mình rồi, người mới cứu được nhau
Muốn khuyên con, không thể khuyên được nữa
Bao điều hay đã nói hết còn đâu
Lòng muốn khóc mà không sao khóc nổi
Nước mắt giành cho con cũng cạn từ lâu...
Rút ruột gan nói với con lời nữa
Tự đứng lên đi mà tìm lấy lẽ đời
Bão tố khổ đau là vườn ươm hạnh phúc
Ma quỷ biết tu cũng thành Phật, thành Người.../.
Tình Yêu
Đời là thế - Tình yêu thì vĩ đại
Mà con người có vĩ đại gì đâu
tô vẽ tình yêu thành trăm sắc nghìn mầu
Làm cạm bẫy dình dập ai ngộ nhận
Rồi cuồng dại ghen tuông, rồi hờn căm, oán giận
Để cho người đến chết vẫn còn đau
Những nụ hôn nồng nàn, những lời nói ngọt ngào
Thường ngụy biện cho dã tâm dục tình trong khoảnh khắc
Ai bảo yêu là đi tìm hạnh phúc?
Tôi thấy tình yêu mang mầm mống chia ly!
Khủng khiếp nào bằng bí mật phòng the
Như cánh cửa nhà giam không bao giờ khép
Để mỗi người đều trở thành tội pham
Dù đi đâu, về đâu rồi cũng phải bước vào
Tình yêu sẽ ra sao và Hạnh phúc ở đâu
khi thiếu sự cảm thông, bao dung , độ lượng
Dắt tay nhau đi đến tận cùng năm tháng
Cùng đặt dấu bằng để nhin nhường san xẻ cho nhau.
Khi cơn khát dục tình vơi đi là xơ xác chữ yêu
Và ai đó tình người còn giữ lại
Hạnh phúc sẽ tròn vành như trăng rằm tháng bảy
Và tình yêu từ đó nở ngàn hoa.../.
MỘT NỬA TÔI
Mỗi lần qua sóng gió
Lại lặng ngồi trắng đêm
Những vì sao xa xăm
Hướng ta về xưa cũ
Nơi nhành hoa xấu hổ
Níu chân ngày mình đi...
Thèm một bát cơm quê
muối vừng rang quá lửa...
... ... ... ...
Chút buồn vào nỗi nhớ
Bằng bài thơ không lời
Bằng bài ca không hát
Bằng bản nhạc không thành nốt nhạc
Lặng lẽ rung theo nhịp đập trái tim thôi
MEN RƯỢU - KIẾP NGƯỜI
Khi buồn ta cố uống cho say
Để thiếp quên đi mọi sự đời
Bất chợt cười vang trong giấc ngủ
Giật mình thảng thốt mộng mơ thôi
Giận đời ta cũng uống bằng say
Chếnh choáng hơi men chửi lại đời
Chửi chán lăn quay ra đát ngủ
Tỉnh ra chẳng thoát khỏi vòng đời
Nhiều khi vui quá cũng thành say
Chén chú, chén anh đến tối ngày
Quên lãng vợ con quên sự nghiệp
Thời gian vô nghĩa lạnh lùng trôi
Bây giờ ta mượn chén vờ say
Nhắm mắt thử nghe chuyện ở đời
Giọng kẻ tiểu nhân, lời sĩ tử
Say bét chửi nhau thật tức cười
Bỗng nhiên ta thấy giận đời ta
Hết say mới biết tuổi đã già
Quá khứ chôn vùi trong men rượu
Tương lai ngắn ngủi sắp đi qua
Mới biết sinh ra ở cõi đời
Ba chìm bẩy nổi lắm ai ơi
Buồn vui chớ đắm vào men rượu
Kẻo lỡ quên đi một kiếp ngươi.../.
Mải mê bên khóm cúc vàng
giật mình, gió bấc thổi tàn mùa thu
ngẩn ngơ nhìn chiếc lá khô
lật ngang lật ngửa tự đo lại mình
rưng rưng một khúc tự tình
rơi rơi theo nhịp thậm thình trái tim
Em hãy giành cho khoảnh khắc tình yêu!
Xin em kéo cao cổ áo lên
Và chiếc quần bò đừng làm hở rốn
Cả hai nửa mông vô tư khi em cúi xuống
Làm trăm dòng máu đen ừng ực chảy vào tim
Cánh đàn ông dâu phải thần tiên
Mà hồn nhiên ngắm hoa thưởng nguyệt
Vòng cong của em vô tình thành dòng thác
Nhấn chìm công danh biết bao kẻ cuồng dâm
Sự hồn nhiên của em dễ là đất âm thầm
Gieo mầm mống đau thương và tội ác
Tạo hóa cho em nét duyên không hoa nào sánh được
Em hãy giành cho khoảnh khắc tình yêu.../.