
Cha im lặng thả từng nắm đất vào lòng huyệt
Mẹ khô nước mắt nhìn trong trong
Tấm bia dựng lên với tên tuổi trẻ trung
Nén hương run run tỏa khói
Không tiếng khóc, không một lời nói
Gió lặng thổi mang nỗi buồn biệt ly
Kẻ nằm dưới lòng huyệt kia không chăng chối được gì
Nhưng những người đứa tiễn
Lại đăm đăm dồn nén
Ngày mai tai họa sẽ ập đến nhà ai...?
Ngày mai...! Ngày mai...!
Ôi...! Những chiếc quan tài
Mở nắp nhận phần xác nhiễm đầy ma túy

Còn những linh hồn trẻ
Sẽ đi đâu...?
Về đâu...?
Lên trời ư...? Không ai dám bắc cầu...!
Địa ngục ư...? Quỷ thần chưa gạch sổ
...!
Chúng hoang dại vật vở trên nghĩa địa
Rồi tím bầm trong giấc mộng người thân
Với bao điều hối cải ăn năn
Khi nhận ra kẻ mặt người dạ thú
Nhận ra những sắc mầu cám dỗ
Muốn trở lại kiếp người dù chỉ khoảnh khắc thôi
Để gào lên giữa cõi trần ai
Rằng...:
Đừng thêm nhưng linh hồn quạnh quẽ
Rằng:

ĐỪNG THÊM NHƯNG TẤM BIA CHẾT TRẺ
CẮM LÊN NẤM MỒ NHƯ MỘT DẤU CHẤM THAN...!
1 nhận xét:
Đây là vấn nạn xã hội, những người có trách nhiệm không giải quyết tích cực và triệt để, nên nỗi đau in hằn lại cho nhiều người
Đăng nhận xét