Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

ĐỢI TIN CON

ĐỢI TIN CON


Có một tiếng giữa đêm chỉ cha nghe được
Là hơi thở dài trăn trở một cõi người
Ngóng tin con qua đầu bên kia điện thoại
Dù biết rằng phía con... tín hiệu đã tắt rồi
Giọt nước mắt lặng lăn trên má
Thương vợ lặng im, tức tưởi nằm nghiêng
Thương đứa con trai một thời ngoan giỏi
Thương con dâu bên cháu nhỏ ưu phiền
Tiếng chó sủa, ngỡ con về đầu ngõ
-"Cứ vào đi...! Cổng, mẹ chửa cài then"
Rồi khe khẽ cha ra trước cửa
Ngồi lặng im như pho tượng giữa sân
Mẹ cũng dậy Ngồi bên cha không nói
Đôi mắt buồn thăm thẳm dõi trong đêm
Chợt tiếng của con thủa ấu thơ vọng lại
"-Bố hát đi...Hát cá thịt để ăn..."
Ừ...! Ngày ấy nhà mình còn nghèo lắm
Con lớn lên bằng rau mắm qua ngày
Lần bị bỏng con phải nằm lá chuối
lòng cha đau vẫn phải bước ...con ơi!

Nhớ một lần con thi vào đại học
Cha con lai nhau đi lúc nửa đêm
Nhớ những khi lo cho con công việc
Đứng đợi ngõ người, rét quá...Mẹ con run...
Giờ này liệu con đang ngon giấc...?
Để sáng mai vững bước vượt chông gai
Hay giữa trời đêm con cũng thức
Cố tìm lối đi để hướng tới tương lai...?
Cha mong thế và cả nhà cũng vậy
Gió đông về hun hút phía đầu non
Con gà trống nhà mình giờ sang canh cũng gáy
Cả gia đình đang thức đợi tin con..../.

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Giấc mơ thi sỹ - Một bài thơ hay của Phan Phú Khánh

Giấc mơ thi sỹ - Một bài thơ hay của Phan Phú Khánh



Giấc mơ thi sĩ
Phan Phú Khánh
Ngửa mặt trông …chỉ thấy: Trăng trắng bay.
Cúi mặt quyết
Bước qua bóng nắng…
Cao xanh hỡi!
Vòm trời lồng lộng.
Sao vẫn còn ẩn chứa bão dông ???
Đất mẹ ơi!
Mỡ mầu dâng cuộc sống,
Mãi quặn đau gạn sỏi đá âm thầm ...
Tôi không dám mơ làm thi sỹ nữa!
Sợ thấy dáng quầng những buổi sáng binhg minh,
Sợ đất thôi xanh khói phủ nghẹn đòng đòng,
Sợ thấy vành khăn băng trái tim ứa máu…
Tôi mơ về bến nước trong quê mẹ
Dịu êm vào muôn thủa tình em…

Ngửa mặt trông…!
PPK đang đứng giứa đất trời “Trông trời, trông đất, trông mây.” Hình ảnh luôn đập vào mắt anh là “Trăng trắng bay”. Sao không là mây trắng hay trời xanh…?.

Ừ…! Trăng trắng, hình ảnh
thật lung linh, huyền ảo. Nhưng nếu dừng lại ngắm kỹ hơn một chut, ta lại thấy có gì đó rờn rợn. Cái màu trắng mà PPK mới tìm thấy trong ánh trăng khác với cảm nhận của nhiều người. Màu trắng hắt ra vốn dĩ không phải từ một thiên thạch ta vẫn quen gọi là Trăng hiền dịu, mà từ phản xạ khối lửa của mặt trời.
Ánh sáng giả đó đã huyễn hoặc không biết bao thế hệ. Những huyền thoại về ánh sáng ấy, được dựng lên từ sức tưởng tượng của dân gian, đã mê hoặc lớp lớp trái tim ngây thơ. Và đứng ở đâu, nhìn góc độ nào ta cũng: “chỉ thấy Trăng trắng bay…”.
Một câu thơ tả rất thực một hiện tượng giả, rất đáng để người đọc suy ngẫm.
Thôi, không để ý đến gì ta nhìn thấy. PPK “Cúi mặt quyết…”
Quyết gì đây? Gì cũng phải quyết, vì lòng đã quyết. Từ quyết như một bước ngoặt của người, vì quyết là làm. Và PPK đã quyết: “Bước qua bóng nắng”. Lại một hình ảnh lạ trong thơ anh: Thường thì người viết bóng cây, bóng nươc, bóng núi, đồi .v.v.Theo tôi, có lẽ anh quyết bước qua cái bóng của chính mình, cái bóng mà nó cứ lầm lũi theo ta, khi tròn trịa, khi biến dạng dài ngắn theo góc chiếu của ánh sáng mặt trời. Chính cái bóng ấy đã khiến người ta nhiều khi không dám hoặc không muốn ngắm lại.

Và cũng là lẽ tự nhiên, anh đã bước qua sự sợ hãi, mặc cảm của chính mình để đến với những điều cần làm ngay sau khi “quyết”.
Rồi bất chợt những câu thơ của tác giả có độ bao quát rộng hơn, có chiều sâu hơn:
“Cao xanh hỡi!
Vòm trời lồng lộng…..”
“…Đất mẹ ơi!
Mỡ mầu dâng cuộc sống…”
Thật vậy, Bản chất của trời và đất lẽ ra phải thế, có như thế trời đất mới giao hòa, muôn loài mới bình yên phát triển. Có lẽ đây là điều khát vọng tột cùng của tác giả. Mà chẳng riêng tác giả đâu, cả nhân loại đều có chung khát vọng này.
Than ôi…! Từ khát vọng đến nhãn tiền lại không phải thế:

“Cao xanh hỡi! Vòm trời lồng lộng
Sao vẫn còn ẩn chứa bão dông ???
Đất mẹ ơi! Mỡ mầu dâng cuộc sống
Mãi quặn đau gạn sỏi đá âm thầm…”

Với ba mươi chữ thơ, chẳng cần bàn thêm vì đã quá đầy đủ ý nghĩa để người đọc cùng đồng cảm. Tuy nhiên, tôi lại rất thích nghệ thuật bố cục của bốn câu thơ này. Ở câu thứ nhất như một tiếng kêu gọi chân lý, câu thứ hai là câu hỏi mãi không có lời giải đáp.. Câu thứ ba một tiếng gọi thay vì những lời khảng định. Câu thứ tư khiến mỗi người đọc lên như có cả cõi lòng: ”Mãi quặn đau gạn sỏi đã âm thầm”. Nếu ta để ý kỹ sẽ thất đây là hai vế đối khá hoàn chỉnh về ý, nghĩa.
Những điều PPK trải nghiệm, nhìn thấy thực không vui chút nào, nó như những nhát dao cứa vào lòng đọc giả.
Cái quy luật muôn thuở ấy đã làm thui chột những quyết định của tác giả chăng? Sao những câu thơ nối tiếp khiến người đọc phải rùng mình:
“Tôi không dám mơ làm thi sĩ nữa!
Sợ thấy dáng quầng những buổi sáng bình minh,
Sợ đất thôi xanh khói phủ nghẹn đòng đòng,
Sợ thấy vành khăn băng trái tim ứa máu…”

Nghe có vẻ lạ! Không dám mơ, nhưng lại đang viết lên những vần thơ cháy rực trang giấy. Không! Tôi thấy, tác giả dùng nghệ thuật câu chữ để cảnh báo một sự thật trong tương lai thì đúng hơn. Ba từ “sợ” được đặt trên đầu mỗi câu thơ như một tiếng kêu sé lòng người đọc. Những dáng quầng báo hiệu mưa dây bão dật đang hiển hiện giữa ánh sáng ảo của buổi sáng mai lên tưởng chừng như yên ả. Rồi đất sẽ ra sao…? Nhân loại sẽ ra sao khi “Khói phủ nghẹn đòng đòng”. Và đây nữa: “…vành khăn băng trái tim ứa máu”. Bằng những chữ mang hình ảnh rất thơ, PPK đã làm tròn trách nhiệm của một kẻ sĩ luôn đi trước thời gian.
Xin được nhìn nhận vể những giấc mơ một chút. Thường thì sau những cực nhọc, va đập thường nhật, người ta hay khát khao khi chìm vào giấc ngủ có được những giấc mơ đẹp. Trong bài thơ tác giả hai lần nhắc đến từ mơ. Lần đâu là không dám (mơ) vì những điều nhìn thấy đã gây sốt cả tác giả lẫn người đọc. Lần thứ hai là trong khi tỉnh anh lại muốn có những giấc mơ đẹp.
“Tôi mơ về bến nước trong quê mẹ
Dịu êm vào muôn thủa tình em…”
Người đọc có cảm giác một cử chỉ buông xuôi của tác giả,
Riêng tôi lại thấy khác. Đây là giấc mơ trỗi dậy từ lòng nhân hậu , một khát vọng hòa bình cháy bỏng, một ý nghĩa nhân văn mà nhân loại tiến bộ đang hướng tới.

Xin chia sẻ cùng những vần thơ có nhiều hình ảnh được chau chuốt và đầy cảm xúc, nhiều chữ thơ ẩn chứa cả máu và hoa, Nhiều ý nghĩa đáng để bạn đọc suy ngẫm.
Trần Ngọc Ước

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

DẤU CHẤM THAN..(!)



Cha im lặng thả từng nắm đất vào lòng huyệt
Mẹ khô nước mắt nhìn trong trong
Tấm bia dựng lên với tên tuổi trẻ trung
Nén hương run run tỏa khói
Không tiếng khóc, không một lời nói
Gió lặng thổi mang nỗi buồn biệt ly
Kẻ nằm dưới lòng huyệt kia không chăng chối được gì
Nhưng những người đứa tiễn
Lại đăm đăm dồn nén
Ngày mai tai họa sẽ ập đến nhà ai...?
Ngày mai...! Ngày mai...!
Ôi...! Những chiếc quan tài
Mở nắp nhận phần xác nhiễm đầy ma túy

Còn những linh hồn trẻ
Sẽ đi đâu...?
Về đâu...?
Lên trời ư...? Không ai dám bắc cầu...!
Địa ngục ư...? Quỷ thần chưa gạch sổ
...!
Chúng hoang dại vật vở trên nghĩa địa
Rồi tím bầm trong giấc mộng người thân
Với bao điều hối cải ăn năn
Khi nhận ra kẻ mặt người dạ thú
Nhận ra những sắc mầu cám dỗ
Muốn trở lại kiếp người dù chỉ khoảnh khắc thôi
Để gào lên giữa cõi trần ai
Rằng...:
Đừng thêm nhưng linh hồn quạnh quẽ
Rằng:

ĐỪNG THÊM NHƯNG TẤM BIA CHẾT TRẺ
CẮM LÊN NẤM MỒ NHƯ MỘT DẤU CHẤM THAN...!

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Giao lưu kỷ niệm 15 năm thành lập nhóm thơ CHIỀU THỨ BẨY

Giao lưu kỷ niệm 15 năm thành lập nhóm thơ CHIỀU THỨ BẨY


Cách đây 15 năm (1998) Tình cờ trên mảnh đất Uông bí, tiếng thơ đã ghép nối, hình thành một nhóm những người yêu thơ, viết thơ. Cứ chiều thứ bẩy, những người thơ lại gặp gỡ, trao đổi, giao lưu đọc cho nhau nghe những vần thơ mớí sáng tác, cùng chụm đầu chỉnh sửa cho nhau từng câu, từng chữ thơ. Chúng tôi ngày ấy không ai nghĩ mình sẽ là những tác giả, chỉ biết tình bạn, tình thơ đã ghép nối năm gia đình thành một khối đoàn kết, mọi buồn vui đều có nhau.
Biết bao những kỉ niệm buồn vui đi qua trong cuộc sống thường nhật, chúng tôi đã ghi lại thành thơ, thành chuyện, tuy chưa hẳn đã hay, chưa hẳn đã thành nghề nhưng thật hạnh phúc đã phần nào ghi lại dấu ấn với bạn đọc xa gần.
Sau đây là một số hình ảnh đã ghi lại ngày vui gặp gỡ đó (02/01/1014)xin trình làng để mừng cho chúng tôi.
Bạn bè bốn phương tụ hội

Năm gia đình của nhóm thơ chiều thứ bẩy thành phố Uông Bí:
Vợ chồng Trịnh Hoài Phương- VC Vũ Thế Hùng- VC Hoàng Tháp- VC Nguỹen Đức Doanh - VC Trần Ngọc Ước.

Trần Ngọc Ước Cùng Nghệ sĩ vùng mỏ Thanh Tâm hát giao duyên Ba quan mời trầu
Trần Ngọc Ước Đơn ca bài hát phổ thơ Hoàng Tháp
Nhà thơ Trần Nhuận Minh phát biểu và tặng hoa 5 phu nhân của nhóm thơ Chiều thứ bẩy
Tác giả thơ Nguyễn An phát biểu và tặng hoa 
Tác giả Nguyễn Đức Doanh Trong nhóm thơ chiểu thứ bẩy phát biểu cảm ơn quý khách
Tác giả Trịnh Hoài Phương trong nhóm thơ CTB Phát biểu cảm tưởng và đọc thơ
Nghệ sĩ vùng mỏ Hoàng Hòa Ngâm thơ
Đôi Uyên Ương Phạm Đăng Kim - Dương Trang Nhung( ( hai nhà thơ )
Còn rất nhiều những bức ảnh chụp được từ các bạn thơ đến từ nhiều nơi Vì điều kiện khong gia chật hẹp nên chỉ đưa ảnh chụp chung một số lên. Thật có lỗi với quý khách.
Mười lăm năm đã qua đi. Không ! mà 60 năm sắp qua đi, bẩy tám mươi năm đang đến.Năm chúng tôi vẫn đang đi tiếp chặng đường đầy gian nan cả về cuộc sống cũng như tìm đến với nàng thơ. Có nhiều khi dằn vặt với chính lòng mình:
Gào thét trong giông tố
Lặn xuống đáy biển khơi
Rồi con tim rướm máu
Nói mãi không thành lời
” (Trần Ngọc Ước)
Có lúc lại nặng lòng nhớ bạn;
Rượu mình bạn chúc lên lương
Mông lung thêm một nẻo đường nữa qua
Nhấp môi câu chúc làm quà
Dốc chai nhớ bạn hồn xa khuất rồi
Giữa dòng lặng lẽ đơn côi
Một giây sai xóa một đời công danh
(Trịnh Hoài Phương)
Cả nhưng khi cánh cánh một nỗi lòng nhớ về nơi chôn rau cắt rốn:
Tôi ra đi qua bến đò mẹ chở
Giữa chiều thu tím ngắt lũy tre làng
Đôi tay gầy nhàu nát cả thời gian
Tấm lưng còng lắt lay trước gió”
(Vũ Thế Hùng)
Nhiều khi lặng lễ nhìn đời:
Ta như tỉnh như say
Trời chợt mưa chợt nắng
Yêu thương và cay đắng
Mọi thứ đều mong manh.
(Hoàng Tháp)
Và rồi lại tự động viên, tự hài lòng với chính mình:
“Sắp giao thừa ta vui chén với nhau
Cùng trời đất phút đổi mùa cũ mới
Mọi tất bật lo toan thu xếp lại
Nhấp với xuân cho đào sắc thêm hồng”
(Đức Doanh)
Nhưng điều mà chúng tôi mừng và hạnh phúc nhât là: Những câu chữ của mình đã hòa được vào dòng chảy của cuộc sống, đã được bạn bè anh em, những người yêu thơ, những người có tấm lòng nhân ái đón nhận. Và, Thật vui, những bạn bè, những tri âm tri kỷ ấm áp trong tình người, đầy ắp tính nhân văn ấy hôm nay đã chảy về đây cùng hòa chung với chúng tôi một khát vọng: Góp phần nhỏ nhoi cho cỏ cây tươi tốt/ đón chim muông về hát khúc bình yên.