Người lính già làm thơ
Người lính già mải miết làm thơ
Đêm đêm vẫn bâng khuâng như trước giờ ra trận
Ngọn bút mảnh mai trong bàn tay thô ráp
Trang giấy học trò soi gương mặt nhăn nheo
Những vết thương trên người cứ trở gió lại đau
Những ký ức trong đời thoáng hiện về...thoáng mất
Ông cố gieo những vần mộc mạc
Đọc vui cùng con cháu lúc chiều buông...
Những kỷ niệm chiến trường
Những tháng năm gian nan ăn mì ăn mạch
Cả cái thời Quê hương đầy bóng giặc
Rồi đến ngày đất nước trọn niềm vui
Có lúc nửa đêm ông thao thức bồi hồi
Thắp nén hương lên bàn thờ Tổ Quốc
Cắn bút, trầm tư nhạt nhòa nước mắt
Lặng lẽ thở dài da diết với quê hương
Đã một thời đỏ ngực huân chương
Một thời còng lưng, sạm da vì cây lúa
Nhìn đất nước phồn vinh, non sông rạng rỡ
Lại giận mình không viết được thơ hay...!
Thắp nén hương lên bàn thờ Tổ Quốc
Cắn bút, trầm tư nhạt nhòa nước mắt
Lặng lẽ thở dài da diết với quê hương
Đã một thời đỏ ngực huân chương
Một thời còng lưng, sạm da vì cây lúa
Nhìn đất nước phồn vinh, non sông rạng rỡ
Lại giận mình không viết được thơ hay...!
2 nhận xét:
Thơ bác hay lắm!Những vần thơ mộc mạc, gợi nhớ những kỷ niệm một thời gian khổ của quê hương, của bản thân!một thời oanh liệt của những người lính ra trận:Vì nước quyên thân vì nhân dân phục vụ!
Cảm ơn Cù Văn Thanh nhé! Vào trang của bạn để xem thì họ báo : Không hiển thị. Làm thế nào nhỉ...?
Đăng nhận xét