……………………
VỀ ĐÂU…?
Mây về đâu?
Gió về đâu?
Nước trôi nghèn nghẹn
Qua cầu
Ngóng ai…?
Đằng đông
biêng biếc sao mai
Cuốc kêu tìm bạn
Kêu dai quá chừng
Chạm vào cõi nhớ rưng rưng
Ngõ xưa người bước
Ngập ngừng
…về đâu…?
…………………………………………….
Điểm hẹn
Không hẹn nữa mà em vẫn đến
Để cùng ngồi bứt cỏ dưới triền đê
Anh lặng nhìn trăng không nói điều gì
Em tư lự đăm đăm vào bóng nước
Sông dát bạc, bến bờ sương mờ nhạt
Em thở dài thả cỏ xuống dòng trôi
Ư! Cứ im lặng thế lại hay
Anh sợ nghe những điều đã biết
Giữa tình yêu và lẽ thường vẫn gặp
Luôn dằng có day dứt trái tim ta
Thì em ơi! Đừng vội nói lời xa
Điều phải đến tất nhiên rồi sẽ đến
Trong cách biệt sẽ tìm ra điểm hẹn
Vì tình yêu ai níu kéo đước đâu
Về thôi em!
Sương đã lạnh mái đầu…/.
…………………………………………….
Chạm vào kỷ niệm
Như vô tình chạm phải tay nhau
Một thoáng ngập ngừng bối rối
Như vô tình không có lời xin lỗi
Như vô tình…ánh mắt trao nhau
Một thoáng vậy thôi kỷ niệm tình đầu
Tưởng như đã lạc về miền thơ dại
Đến bây giờ vô tình ta gặp lại
Cái vô tình chạm phải tay nhau
Có nụ cười ánh mắt nào đâu…?
Sao chợt thấy con tim se sắt
Thì ra giữa trăm điều cách biệt
Kỷ niệm vẫn còn khắc mãi trong nhau…/.
…………………………………………………….
Kỷ niệm một “trò đùa”
Giá như có chuyện gớm ghê
Rủ nhau đi sớm về khuya cho đành
Vài lần thăm hỏi trân thành
Thế là họ bảo chúng mình yêu nhau
Thế là hai đứa “nát nhàu”
Vì lời gán ghép vơ vào kéo ra
Em làm ra vẻ thờ ơ
Anh thì mắng bạn- Trò đùa trè con
Lạ chứ mới có mấy hôm
Xa nhau cứ thấy buồn buồn mong mong
Đến tìm lại giả như không
Gặp nhau ánh mắt thẹn thùng chơi vơi
Rồi đi cách biệt phường trời
Những chiều thăm thẳm lại ngồi nhớ em
Ngày về anh nhận được tin
Em đã sang tận làng bên lấy chồng
Chút hờn giận, chút cảm thông
Chút thương nhớ, chút ngóng trông, chút sầu
Nào ai hò hẹn gì đâu
“Trò đùa” ánh mắt lỡ trao chút tình
Phần riêng ấy của chúng mình
Giờ như bức ảnh đẹp giành tặng nhau
Nhiều khi suy nghĩ đẩu đâu
Chạnh buồn lạ nhớ đến câu “Trò đùa”…/.
………………………………………………
Dỗi hờn
Có thêm điện thoại để nghe
Anh em thăm hỏi, bạn bè tâm giao
Vui buồn theo tiếng chuông reo
Giật mình giọng nói ở đâu ngập ngừng
Từng câu tủi tủi mừng mừng
Nghe trong sâu thẳm rưng rưng dỗi hờn…/.
…………………………………………………..
Vấp
Vắng em lạnh cả ánh trăng
Dạo mòn lói cũ ngóng tàn sương đêm
Đợi em ở chốn không em
Ngu ngơ mải miết gom tìm nỗi đau
Ước gì có được kiếp sau
Để mang trả lại cho nhau lời thề
Đường trần biền biệt mình đi
Vương trong giấc mộng làm gì người ơi
Để tôi vấp phải nụ cười
Ngã vào thăm thẳm một đời tìm em…/.
…………………………………………………………..
Làm tin
Bao phiên chợ rồi em đã đứng nơi đây?
Mà lần nào tôi lên cũng gặp
Sa pa đêm nay sương giăng dày đặc
Tia chớp trời sẻ dọc Phan-xi-păng
Chiếc ô em cầm che tạm phía sau lưng
Cho con nhỏ say tròn trong giấc ngủ
Đêm Sa pa về khuya lạnh quá
Khoang váy em xòe sao ấm nổi đôi chân\
Chính nơi đây ai đã nắm tay em
Và thì thầm những câu hẹn ước
Em đắm say trao mối tình miền sơn cước
Rồi một lòng vượt dốc vượt khe
Về đứng đay thay một lời thề
Nhưng người ây! Trời ơi!
Khi nào em gặp lại…?
Gương mặt mình sợ người không nhớ nổi
Em chỉ còn điểm hẹn để làm tin…/.
………………………………………………….
Chạnh lòng
Ba mươi năm gặp bạn xưa
Anh đã có vợ - Em chưa lấy chồng
Đò chiều sông hẹp người đông
E ..e câu chuyện vòng vòng ừ…ư…
Em cười thoảng gió vô tư
Mấy sợi tóc bạc ngẩn ngơ trên đầu
Nếp nhăn đuôi mắt hằn sâu
Em thầm giấu hết giọt sầu canh khuya
Hờn ai…ai đó ngày xưa
Động đò khách đến vội khua mái chèo
Để rồi bến đợi tình yêu
Một mình em đứng sớm chiều cô đơn
Chạnh lòng anh nhớ có lần
Thơ tình em đọc mấy vần vu vơ…/.
……………………………………………..
Người dưng
Em cứ hồn nhiên nói cười vui vẻ
Ánh mắt lá răm đừng liếc liếc lâu
Một thoáng xao lòng thôi là có thể
Khắc vào nhau thương nhớ đến bạc đầu
Anh có vợ- vợ anh hiền thục lắm
Anh có con- chúng nó rất yêu anh
Anh có nhà vẫn đi về sớm tối
Mà trái tim thì… đâu dễ vô tình
Kìa!...van em đừng nồng nàn thêm nữa
Rồi thương chẳng được lại nhớ không đừng
Nhỡ đẩy dạ rơm sát vào ngọn lửa
Cháy lên rồi đánh mất cả người dưng…/.
………………………………………………….
Chỉ yêu anh thôi!
( thơ của vợ)
Một chiều em gặp anh
Trên chuyến đò ngang dập dìu sóng vỗ
Câu chuyện bâng quơ trên con đò nhỏ
Sông chở phù sa – Thuyền chở tình người
Em bống tin- chỉ tin anh thôi
Con đò qua sông tình yêu cập bến
Bốn mươi năm hơn nửa cuộc đời
Em vấn yêu anh chỉ yêu anh thôi…/.
…………………………………………………
…………………………………………………
Trẻ lại
Em níu đầu tôi tìm tóc bạc
Nhặt những sợi dài đã điểm hoa râm
Xếp vào tay tôi những đong đếm thời gian
Trong bất chợt chúng mình như trẻ lại
Trời đã về chiều mà em vẫn bới
Mải miết, dịu dang, lặng lẽ suy tư
Mải miết, dịu dang, lặng lẽ suy tư
Chẳng bao giờ thấy em làm thơ
Đêm về bỗng dưng cầm bút viết
Vần nghe thì ngang mà tiếng lòng tha thiết
Quá nửa đời người trẻ lại với tình yêu…/.
…………………………………………………
Điều anh ước
Nếu trời cho anh ước
Chỉ xin có một điều
Rằng: - Thơ viết được nhiều
Bằng một từ rất gon
Để suốt đơi được chọn
Từ đó là tên em
Rồi viết ngày viết đêm
Lên ngàn trang giấy trắng
Và đọc cùng năm tháng
Trong thắm thiết yêu thương
Nhưng em ơi…
Đời thường…!
……………………………………………
Nói với em
Gợi làm chi nhắc làm chi
Những câu chuyện cũ có gì lạ đâu
Đúng sai, sướng khổ, nghèo giầu
Buồn vui rồi cũng qua cầu gió bay
Nẻo đường hun hút heo may
Động cây lá rụng, lỡ tay nát tình
Chiều nghiêng nghiên xuống sân đình
Sinh thành hai mảnh hồn riêng
Với bao kỷ niệm thiêng liêng trong đời
Trời cho một kiếp làm người
Hiểu nhau để nói những lời thương nhau
Dò chi dưới đáy sông sâu
Để cho tóc bạc trên đầu bạc thêm
Chập chờn giấc ngủ đêm đêm
Những mong gặp lại tình em ngày nào…/.
…………………………………………………
Dưới trăng
Tình cờ! Thật tình cờ thôi
Nhìn ra thấy vợ đang ngồi dưới trăng
Tóc dài trăng gội óng vàng
Cảnh khuya trăng vẽ mơ màng đắm say
Dưới trăng em vẫn mảnh mai
Trăng cài thêm nét thơ ngây thuở nào
Hiện về năm tháng bên nhau
Ngoái nhìn thoắt đã đei vào ngày xưa
Có gì như thiếu như chưa
Gió thu se sắt thổi qua nỗi lòng
Nhớ ngày em buộc chỉ hồng
Lặng lẽ theo chồng khuyê sớm nuôi con
Túp lều tranh nép sườn non
Bát cơm manh áo mài mòn đôi vai
Bỏ quên nhan sắc phôi phai
Gió sương che chắn hôm mai một mình
Tôi lần theo hướng công danh
Năm chìm bẩy nổi rồi thành lơ ngơ
Vui thoang thoảng, buồn vu vơ
Đêm đêm chắp bút làm thơ tặng người
Tỉnh say nửa khóc nửa cười
Nhân tình thế thái bời bời nông sâu
Mạch đời trôi có ngờ đâu
Em là thăm thẳm của câu thơ tình
Trăng huyền diệu- Em lung linh
Lặng thinh-Tôi lặng một mình… ngắm em…/.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét