Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012


                SÓNG ƠI...!
Kìa..! Sóng biển đang cồn cào tung bọt
Giữa sắc trời ảo ảnh lung linh
Ta lắng nghe ngọn gió vô tình
Đang cộng hưởng theo từng cột nước
Rồi sóng sẽ về đâu..? có còn ru bờ cát...?




Còn hát giữa đêm trăng vằng vặc mộng mơ...?

Có một con thuyền mỏng mảnh đợi chờ...?
Lặng lẽ nghe tiếng thở dài của sóng.
Có câu thơ đung đưa cánh võng
Neo giữ bến bở với mênh mông...?

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

VẤP...!
Vắng em lạnh cả ánh trăng
Dạo mòn lối cũ, ngóng vàng sương đêm
Đợi em ở chốn không em
Ngu ngơ mải miết đi tìm nỗi đau
Ước gì có được kiếp sau
Còn mang trả lại cho nhau lời thê
Đường trần biền biệt em đi
Vương trong cõi mông làm gì người ơi...!
Để tôi vấp phải nụ cười
Ngã vào thăm thẳm một đời...Tìm em...!


VỀ ĐÂU...?

VỀ ĐÂU...?


Mây về đâu...?
        Gió về đâu...?
Nước trôi
    nghèn nghẹn
           qua cầu
              ngóng ai...?





     Đằng đông
  Biêng biếc sao mai   
Cuốc kêu tìm bạn
         kêu dai qua chừng
Chạm vào cõi nhớ rưng rưng
Ngõ xưa
      người bước...
             ngập ngừng ...
                      Về đâu...?

trần ngọc ước: Người

trần ngọc ước: Người

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012


LẶNG LẼ
Có một người lặng lẽ trong đêm
Dồn kỷ niệm ghép vào trang giấy
Lặng cùng con tim ngùn ngụt cháy
Ngọn lửa bùng lên đôi mắt đỏ hoe.
Có một người líu ríu mỗi bước đi
Qua ngõ nhà ai như lần đầu bỡ ngỡ
Một chiếc lá rơi cũng chạm vào nỗi nhớ
Ngọn gió vô tình trĩu nặng niềm thương...!
Có một người thường ra đứng bên đường
Lóng ngóng nhìn theo dòng người không quen biết
Lặng lẽ với nỗi  lòng quặn thắt
Lặng lé thở dài, lặng lẽ .... quay đi../.

www.nhaccuatui.com/nghe?M=d02FORn6v7Yi


   NỢ 
Nợ tiền còn đếm ra đồng
Nợ tình một kiếp vẫn không ai đòi
Trả về đâu...? Trả sao đây...?
Thôi đành vắt kiệt lòng này cho thơ...!
ĐIỂM TỰA
Lần tìm về quá khứ
Để hường tới tương lai
Lời thề là điểm tựa
Cho nhau vịn vào đời

Bến xưa
Quen em từ thuở hàn vi
Nhớ em nhớ cả bước đi vội vàng
Tiễn em qua bến đò ngang
Ta nghe con sóng vỗ bằng bến xưa./.

Mùa xuân đang nhóm lửa

Mùa xuân đang nhóm lửa
Cơn bão Sơn Tinh tràn qua tàn phá
Tan hoang khoảnh khắc kiếp người
Sau những trăn trở và lời xin lỗi của trời
Ta nghe được nỗi niềm từ đất
 Sáng nay mưa bay lất phất
Cây cỏ ngập ngừng sinh sôi.
Đưa tay hứng giọt sương rơi
Từ nụ tầm xuân tím biếc
Cơn gió nhẹ lay chiếc lá bàng còn sót
Mùa đông âm u tuột theo làn gió.
. Lá rơi ...
Nghe giữa ban mai tiếng chim chiền chiện
Nụ hoa hé cười...!
Mùa xuân đang nhóm lửa
                          cho em ấm lại làn môi.

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012


                        TRƯỚC NGÀY BÃO NỔI
(Viết trước 01  ngày cơn bão số 5 đổ bộ vào biên giới Việt  - Trung)
Chúng tôi hát cùng người lính đảo
Bản hùng ca “Hát mãi khúc quân hành”
Tiếng hát vút lên trời Vĩnh Thực*
Giữa oi nồng vì cơn  bão biển đông
Chiến sĩ trẻ mắt sáng ngời khát vọng
Hát say sưa như nói với tình yêu
Từng cột mốc biên cương bừng thức
Sông Ka Long mỏng mảnh sóng xuôi chiều
Người lính già hát trong xúc động
Nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo
Ký ức chiến tranh hiện về  khốc liệt
Ôi!Việt nam...! Ôi! Tổ quốc thân yêu...!
Ngọn lửa trái tim bùng lên cùng lời hát
Cả khát khao... “Đời ta thích hoa hồng”*
Cả nỗi niềm ...” Buộc ta ôm cây súng”*
Bạn ơi...! Bạn có biết không...?
Biển gợn sóng trên địa đầu Sa Vĩ*
Ngọn cờ hồn Tổ quốc vươn cao
Cơn bão  ngày mai ào qua biên giới
Hai bến bờ ...Bồi lở ...Nước về đâu...?
                                           Móng Cái ngày 16/08/2012
Ghi chú: VĩnhThực là tên hòn đảo nằm gần biên giới Việt – Trung;  Sa Vĩ là địa danh nơi cắm mốc biên giới hai nước Việt Nam và  Trung Quốc; Những từ trong ngoặc kép là lời trong ca khúc “Hát mãi khúc quân hành”


Thư gửi Bác Hoàng Quang Thuận


                 Trần NGọc Ước:   THƯ GỬI BÁC HOÀNG QUANG THUẬN

Bác Thuận thân mến! Trước tiên, em xin gửi tới bác  lời chúc sức khỏe , hạnh phúc.
Cá nhân em luôn đánh gia cao công lao của Bác, đã góp phần không nhỏ trong việc thêm một lần nữa giới thiệu với bạn bè trong và ngoài nước răng: Ở Uông Bí - Quảng Ninh nói riêng , Việt Nam nói chúng Có một Phái Phật giáo “ Thiền phái Trúc Lâm”. Điều đặc biệt, người sáng lập lại chính là vị Vua Trần Nhân Tông, sau khi lãnh đạo dân tộc mình đánh đuổi giặc ngoại xâm đã cởi bỏ Hoàng bào, rũ sạch mọi ham muốn quyền lực và đời thường, mặc tấm áo cà sa, với khát vọng: CÙNG MỌI NGƯỜI HƯỚNG THIỆN.
Điều làm em phục Bác nữa là: Tự nguyện bỏ ra tiền tỷ, tìm nhiều chỗ dựa đáng tin cậy đề thực hiện một điều cũng phi thường, để thỏa mãn lòng đam mê, ham muốn của mình.
 Việc thứ ba cũng rất đáng trân trọng. Thơ có hay không, chưa cần biết, Bác là người viết được thơ về Yên Tử nhiều nhất từ trước đến nay.
Em cũng không đồng tình với một số tác giả đã  lên án Bác đạo văn, đạo thơ. Xin lấy hai ví dụ điển hình: Thi hào Nguyễn Du dựa theo truyện “Kim vân Kiều truyện” của Thanh Tâm Tài Nhân bên Trung Quốc để viết truyện Kiều. Cũng như vậy, nếu không dựa vào tác phẩm Aquy chính truyện của Lỗ Tấn, chắc gì Nhà văn Nam Cao đã có “Chí Phèo”. Và cũng không ít nhà văn, nhà thơ dựa vào tài sản văn học của nhân loại, của các bậc tiền bối để bổ sung kiến thức cho tác phẩm của mình. Như vậy, việc bác Thuận dựa vào hai tác phẩm của Trần Trương để chuyển thể thành sản phẩm “Thơ” của mình cũng là lẽ thường thôi. Tuy nhiên, Trong khi vận dụng, người viết phải chứng tỏ được khả năng văn chương của mình đọc giả mới chấp nhận.  Đặc biệt, có những câu  chép nguyên vẹn của người khác mà không đóng mở ngoặc và ghi chú, khiến người đọc bức xúc,  khó chịu cho là "đạo văn". Nếu Bác làm được điều trên, sẽ trọn vẹn cả đôi đường. Thứ nhất, chính tác giả TT Cũng cảm nhận được sự đồng điệu về tâm hồn, trí tuệ, tình cảm và sự trân trọng nữa. Thứ hai, bạn đọc cũng thầm phục Bác đã khôn khéo chuyển ý của bạn thành ý của mình. Rõ ràng, công việc đóng mở ngoặc và ghi chú vẫn không làm mờ hoặc hỏng đi ý của bác gửi tới bạn đọc.
Em cũng hơi thất vọng khi có một số tác giả cố tình moi móc lai lịch, quá khứ của Bác. Theo em, tội phạm đang ngồi trong nhà giam nếu viết được bài thơ, câu thơ có cảm xúc mang đậm chất nhân văn, ta không thể không chấp nhận và coi đây là những lời sám hối của lương tri. Một nông dân quanh năm chân lấm tay bùn cũng cỏ thể viết một áng văn chương thành công  lắm chứ v.v. Không thiếu người cậy sức, khoe tài hì hục vác những hòn đá to tướng ném xuống ao bèo rồi có thấy gì đâu. Ngược lại, có người thong thả ném vài hạt sen xuống, sau đó hạt nảy mầm, ngoi lên mặt bèo, nở ra nhưng bông sen tuyệt đẹp và thơm ngát. Một câu thơ, bài thơ hay cứ lừng lững theo dòng thời gian mà đi, có ai cản được đâu. Tóm lại, thơ hay không thuộc về quá khứ xấu tốt hay địa vị của người viết.
Điều cuối em xin mừng cho hai tập thơ. “Thi Vân Yên Tử và Ngọa Vân Yên Tử” . Một tác phẩm viết ra được nhiều người khen, kẻ chê đó là dấu hiệu của sự nổi tiếng rồi đấy.  Chúc mừng bác!
Bây giờ xin một chút bàn về chất lượng thơ của Bác.
Em nhớ có lần vào thăm quan  thành Đại nam- Bình Dương, một khu du lịch nổi tiếng. Phải công nhận ông chủ thành Đại Nam là người nhiều tiền, có tài trong kiến trúc, có tầm nhìn xa về kinh doanh. Là người yêu thơ, em chú ý khắp trên tường, dọc nơi vui chơi, trong nhà thờ tự v.v... Có rất nhiều câu thơ, bài thơ được sơn son thiếp vàng rất đẹp. Tuy nhiên, đọc kỹ thì thấy có chăng được cái vần, còn ngôn ngữ thì đầu Ngô mình Sở, ngây ngô đến mức chán không buồn đọc nữa. Rõ ràng, trước khi vào Thành Đại Nam, hướng dẫn viên có nhắc đến tên của người bỏ tiền xây khu du lịch này. Thế mà, tự nhiên tên ông chủ cũng là tác giả của những bài thơ nói ở trên, em đã quên khuấy sau khi bước ra khỏi thành ĐẠI NAM.
Riêng tên Bác thì em nhớ,  bởi lẽ có nhiều người nhắc đến với nhiều khía cạnh khác nhau. Cũng thông cảm vời Bác, làm khoa học nên thơ phú cũng theo phản xạ khoa học. Mà nhà khoa học mải nghiên cứu nên đôi khi cũng nhầm lẫn, đến nỗi đã đục một lỗ tường to tướng cho chó chui ra, chui vào rồi lại còn đục thêm một lỗ cho mèo. Vì thế, chả nên chê Bác làm gì nếu như có câu , bài thơ nào đó còn rậm rạp, khiên cưỡng hoặc “run rẩy”.
Có một vấn đề nổi lên: Em không đồng nhất quan điểm với thông tin “Tiền nhân mượn bút” (Ấy là Bác nói đấy nhá). Em dám cá với Bác và tất cả mọi người răng: Thần, Phật chỉ là ảo, TÂM Phật mới là thật. Tất nhiên, bất kể ai khi đã cầm bút viết thơ, tâm hồn phải thăng lên mới hóa thân vào câu chữ thơ được, điều này bác có phần đúng. Người ta thường ví: Nói chuyện là thổi cơm, viết văn là nấu rượu còn làm thơ là tạo hương cho rượu. Dù chai rượu nút lá chuối hay có nhãn mác hẳn hoi, khi bật nút ra không thấy hương cũng mất giá. Hay nói theo cách khác: Lợi dụng thần thánh để tô điểm cho hồn cốt văn chương của mình là phạm vào điều cấm kỵ, nó mang dáng dấp mê tín dị đoan, thiếu căn cứ khoa học và phi đạo đức. Điều tất yếu:” Khi Thánh  mất thiêng thì thơ cũng mất hồn ”.
Một số tác giả còn ví thơ bác như thơ con cóc. Họ đùa bác,  em thì không đồng tình. Để so sánh các vấn đề cần phải mổ xẻ phân tích. Này nhé: Thơ con cóc có địa chỉ là “cái hang”, Có danh tính là “con cóc”, Có định hướng  là “nhảy đi”. Về bố cục có mở bài là “nhảy ra”, có thân bài là” ngồi đấy”, có kết luận là “nhảy đi”.Bài thơ chỉ dở một nỗi là đọc lên không thấy tứ, tình và cảm xúc thơ, mà đã không có nhứng thứ đó thì cũng nên vứt vào xọt rác. Tuy nhiên, có lẽ đây là mẫu điển hình cho một bài thơ dở nên nó cũng lẽo đẽo theo dòng thời gian mà bước, rồi thành nổi tiếng.
Thơ của Bác có mây bay, gió thổi, có giai thoại lich sử, có gân cốt lắm. Có điều, cũng như chai rượu có nhãn mác đẹp, nhưng khi bật nút,  không hiểu hương tỏa ra  là của loại rượu nào thôi... Bởi vì trong thơ của bác dùng cả ba loại ngôn ngữ lẫn lộn: Hán, Nôm và cả Quốc ngữ.
Lại có nhà sư chê thơ bác làm thơ không chuẩn về niêm luật. Bây giờ, đa số viết thơ có niêm luật gì đâu. Những bài thơ, thậm chí cả tập thơ đọc nghe ngàng phè vẫn ung dung tự tại đấy thôi...! Có tác giả còn được giải hẳn hoi. Vậy thì niêm luật ở giai đoạn này là không cần thiết. Chỉ khác chút, thơ họ viết bằng chữ quốc ngữ và lai ngôn ngữ phương tây, còn Bác viết  ngôn ngữ kim cổ chưa “thẳng hàng” nên Nhà sư phê có phần đúng. Điều này bác cũng nên rút kinh nghiệm.
Gần đây, một số trang blog văn chương, chủ yếu các trang hay viết về Bác bị hack đánh xập, thế là một vài người độc miệng ám chỉ Bác là người gây ra. Em không đồng ý với cách quy chụp suy diễn thiếu căn cứ này . Em nghĩ, với cương vị phẩm hàm một giáo sư như Bác, ai lại đi làm  những việc của kẻ tiểu nhân, khuất tất. Mình cây ngay sợ gì chết đứng. Họ ám chỉ kệ họ, em không tin.
Còn việc tổ chức đêm thơ , hội thảo thơ có gì ghê gớm đâu mà họ cũng xía vào. Bây giờ, cứ có tiền người ta còn mua được cả giải nọ, chức quan kia cũng  chẳng sao, chuyện hội thảo chỉ nhỏ như con thỏ thôi, cùng lắm mất vài trăm triệu là xuôi. Mà nhỡ ra vì lý  do A,B,C,D nào đó, người đến dự hội thảo có vài câu khen bác quá lời cũng là chuyện bình thường, bạn thơ thường hay quá chén ấy mà. Hơn nữa,  khen bạn là tự khen mình, ai chả muốn thế.
Vui nhất khi em đọc được tin thơ bác được đề cử dự giải Nobel. Đây là Hội giành vinh dự cho Bác. Bác cứ gửi, đừng ngại ngần vì một số miệng lưỡi rèm pha. Biết đâu Những câu thơ, bài thơ bác viết bằng nhiều ngôn ngữ  khác nhau (tuy còn lộn xộn), được các dịch giả mà bác nhờ hoạc thuê, họ có tài dịch ra một thứ tiếng phù hợp với nền văn chương đương đại của thế giới thì sao. Mà Ban giám khảo Tây họ chấm giải chắc là công minh lắm, không tham nhũng như ở ta mà ngại. Và ...biết đâu, cái tên Hoàng Quang Thuận cùng những tác phẩm  được nhận giải, làm sáng giá nền văn học Việt Nam cũng nên. Đặt giả xử, không lọt vào giải cũng chẳng sao, Chưa có luật bắt tội những ước mơ, khát vọng hão huyền mà sợ.
Để thay cho lời kết, Ngọc Ước xin gửi hầu Bác Thuận và đọc giả bài thơ của mình với nhan đề:
BUỒN CƯỜI...!
Tự nhiên cứ thấy buồn cười
Với bao nhiêu chuyện lạ đời bấy nay
Cười bạn mình uống quá say
Nỗi niềm riêng cứ dãi bày bô bô
Cười xem canh bạc được thua
Mãi mang số phận ra đùa vậy thôi
Cười nhìn những cảnh loi choi
Cậy tiền, ỷ thế muốn chòi mâm son
Cười tiền biến hóa dại khôn
Khiến người đành ngậm bồ hòn khen nhau
Cười... mà có thấy vui đâu
Cười rồi...! Lại thấu nỗi đau nhân tình.../.

Ngày 04/10/2012


                                                               

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Du lich thái lan


Du lịch Thái lan - Cảnh báo một chiêu lừa đảo cướp tiền trắng trợn du khách


      DU LICH THÁI LAN - CẢNH BÁO MỘT CHIÊU
    LỪA CƯỚP TIỀN TRẮNG TRỢN CỦA DU KHÁCH

     Xuất phát từ Việt nam, chúng tôi đến du lịch Thái lan. Sau khi xuỗng sân báy, đoàn được xe của tua đưa thẳng đến thành phố Bataia. Trên xe, hướng dẫn viên người Thái lan giới thiệu đây là thành phố ăn chơi. Phải công nhận Chính quyền Thái lan đã khai thác đến tận cùng mọi thú vui chơi giải trí để lôi cuấn du khách. Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa xong, chúng tôi được ca nô chở ra đảo San hô để thăm quan và tắm biển. Trên tàu, hướng dẫn viên tên là Tôm có giới thiệu qua về phương thức giải trí trên bãi biển. Tuy nhiên rất có thể do chưa thành thạo tiếng việt hoặc vì lý do gì đấy, Anh Tôm chỉ giới thiệu qua loa các giá cả dịch vụ, tuyệt nhiên không nhắc đến một chiêu lừa đảo ăn cướp trắng trợn mà tôi kể sau đây:

  Đó là “sô lướt xuồng máy”. Nếu đi theo tua do người hướng dẫn hợp đồng là 800bạt/ lượt 10 phút ( khoảng 560 000 vnđ) . Khi chùng tôi xuống biển tắm Có vài ba chiếc xuồng máy lượn vòng giao giá dịch vụ 200 bạt rồi 150 bạt v.v. Vài người thấy giá cả cũng phải chăng, nghĩ rằng thỏa thuận rồi chắc không bị lừa, ( mà giữa thanh thiên bạch nhật, sợ gì). Thế là trả tiền theo thỏa thuận, mặc áo phao, tìm cảm giác mạnh trên con sóng bồng bềnh.
                                     Một trong những cảnh đẹp trong tua du lịch tại Thái lan
 Riêng tôi, được ưu tiên già cả chỉ thu 100bạt, đi về trả sau. Thấy rẻ ai chả thích. Thể là tôi cũng huờ theo. Đi tìm cảm xúc thi ca trên ngọn sóng  du dương chắc là tuyệt vời. Chưa đầy 7 phút xuồng cập bến, ngẫm lại cũng chẳng thấy tứ thơ nào mà còn xuýt đập mặt vào tay lái vì sóng xô quá mạnh. Vừa leo lên bờ cát, cởi áo phao xong thì cái tay người thái lúc nãy, mặt mụi gớm ghiếc, đầu đội mũ len, đeo kính đen lao đến dơ ba ngón tay lên nói: - “Ba trăm đô”.
     Nghĩ rằng bạn nói đùa, tôi còn cười và bắt tay thật chặt. Móc túi lấy 100bạt đưa ra, liền vấp phải ánh mắt cá sấu nhìn trừng trừng. Hắn quát: -“ Ba trăm đô la”. Nghĩ bực lắm nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói : - “Mặc cả một trăm bạt sao lại là ba trăm đô?”. Hắn trợn mắt quát lần nữa: - “Ba trăm đô la Mỹ”. Tôi lừ mắt bỏ tiền vào ví, lặng lẽ đi về ghế ngôi, xem hồi sau ra sao.  Mấy người trong đoàn cũng lần lượt trả áo phao lên bờ. Một cuộc cái vã, tranh luận nảy lửa nổ ra khi tay Thái lan này dằn mặt khách và ra giá “ 300 đô la/01 người”. Giữa đất khách quê người, Ngôn ngữ bất đồng, bị dồn vào thế yếu, chúng tôi đành tìm hướng dẫn viên của đoàn. Sau một hồi giải thích, mặc cả lên xuống, xin xỏ cuối cùng thành giá 100đôla/01 người ( hai triệu một trăm vnđ) Tổng cộng bảy du khách phải nộp 700đôla, tương đương 14 700 000 vnđ.   
Tên đầu gấu Thái Lan này đang lồng lộn khống chế để cướp trắng trợn tiền của du khách trên bãi biển thuộc đảo San hô – Thành phố Bataia.


Thức ra, giá trị đồng tiền mà bọn này thăn của khách cũng không lớn. Hiện tượng lừa đảo cũng không phải là chỉ ở Thái lan mới có. Tuy nhiên, pha lừa đảo này thì thật quá trắng trợn. Kể từ khi bị lừa, đoàn chúng tôi cứ ngao ngán thở dài, khiến thời gian còn lại trên đất Thái lan không còn lòng dạ nào chăm chu nghe theo những giới thiệu của hướng dẫn viên nữa, mặc dù trong tua du lịch cũng khá hấp dẫn và bài bản. Như con chim bị bắn hụt, gặp cây cong cũng đề phòng. Hình ảnh tên đầu gấu ám ảnh chúng tôi xuốt chặng đường còn lại.
Dưới đây là một vài hình ành đẹp của Thái lan tôi chụp được:

     Múa truyền thống Dân tộc Thái Lan










Chùa sá l ỵ, một chùa linh thiêng và nhiều huyền thoại nhất tại Thủ đô Băng kok

Một góc thủ đô Băng Kok - Ảnh chụp từ tầng 82 tại tòa nhà cao nhất Thái lan
Thế mới thấy câu ngạn ngữ người Á châu: “Con sâu bỏ rầu nồi canh “ quả là chí lý..../
                                                                                 

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Điểm hẹn

ĐIỂM HẸN
 Không hẹn nữa mà em vẫn đến
 Để cùng ngồi bứt cỏ dưới triền đê
Anh lặng nhìn trăng không nói điều gì
 Em tư lự đăm đăm vào bóng nước
 Sông dát bạc, bến bờ sương mờ nhạt
Em thở dài thả cỏ xuống dòng trôi
 Ư! Cứ im lặng thế lại hay
 Anh sợ nghe những điều đã biết
 Giữa tình yêu và lẽ thường vẫn gặp
Luôn dằng có day dứt trái tim ta
 Thì em ơi! Đừng vội nói lời xa
 Điều phải đến tất nhiên rồi sẽ đến
 Trong cách biệt sẽ tìm ra điểm hẹn
Vì tình yêu ai níu kéo đước đâu

 Về thôi em! Sương đã lạnh mái đầu…/. …………………………………………

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Người


Người
Một viên đạn nhuốm máu
Ngàn giọt nước mắt rơi
Nỗi hờn căm cuồng dại
Thành bão tố tơi bời

Sáng vui nghe chim hót
Chiều vẳng tiếng chim ngân
Người sao cứ khốn khổ
Lao vào cuộc tương tàn
Người gọi người là bạn
Mà đau thương ngàn đời
Nước mắt xuyên thế kỷ
Đến bao giờ mới thôi....???

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Về với mẹ


Về với mẹ
(Xắp đến ngày giỗ cha
Nén nhang cõi trần mẹ chưa kịp thắp
Đã vội bồng bềnh theo hương khói mẹ ơi)

Thế là hết một vòng đời
Thế là hết những bời bời âu lo
Tảo tần bữa đói, bữa no
Ngọt bùi, cay đắng biết cho con nào?








Rễ sâu nào nỡ bới đào
Cỗi cằn một thuở lao đao cõi người
Nỗi lo vùi dập nụ cười
Bát cơm giành giữa đất trời phần con.
Tháng ngày gom những héo hon
Những cay nghiệt, những mất còn bể dâu
Mẹ như ngọn sóng bạc đầu
Chờm lên vách đá mong cầu bình yên
Mặc cho mái tóc bạc thêm
Mặc cho tiếng bấc, rồi chen tiếng chì
Để rồi trước lúc ra đi
Vẫn còn đau đáu vun về các con
Con về sau  buổi hoàng hôn
Nghe trong hương khói vẫn còn nỗi đau
Vành khăn tang trắng trên đầu
Nhớ thương níu lại từng câu dặn dò.







Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

trần ngọc ước: Ngàn năm thế sự

trần ngọc ước: Ngàn năm thế sự: Trần Ngọc Ước - Những vần thơ thế sự được rút ra từ 3 tập thơ – Giọt nắng trong mây , Dưới trăng và Năm ngả đường thơ do NXB Hội nhà văn ấ...